Béo Mới Là Đẹp
Phan_6
Chu Tình lườm nàng: "Cậu hỏi thử thì biết... Thấy tớ mặc bộ này có bị tối màu không?"
Lý Viện Viện đáp lời cậu ta, rồi lại quay qua tìm quần áo, ướm đi thử lại mãi rồi mới nhận ra, quần áo ở đây đều quá nhỏ, nàng mặc không vừa...
Nhưng hoạ tiết thực sự rất đẹp, nếu là nàng của trước đây thì chắc chắn mặc vừa...
Lý Viện Viện lắc đầu, nhìn cô nàng đẫy đà trong gương, áo phông ngắn tay, quần bò, trang phục đơn giản mộc mạc, nhưng vóc người vẫn đẹp, cái bụng hơi nhô lên một chút, chân tay mũm mĩm, đẹp tựa trong tranh. Tuy rằng người ở đây nghĩ rằng béo là không đẹp, nhưng xuất phát từ thẩm mỹ truyền thống, Lý Viện Viện vẫn thấy bản thân nàng rất tuyệt.
Nàng có thể học theo thói quen sinh hoạt của người thời đại này, nhưng không cần phải a dua theo quan niệm thẩm mỹ của bọn họ.
Cơ thể khoẻ mạnh, mặt mũi đầy đặn lộ vẻ phú quý chính là mong ước bấy lâu của nàng. Ông Trời đã tặng nàng cơ thể này, nàng nên biết quý trọng, không thể đòi hỏi quá nhiều.
Chu Tình mua hai bộ quần áo, đương lúc hăng hái dào dạt, còn kéo Lý Viện Viện đi mua thêm một chiếc váy, một đôi giày, Chu Tình cầm không hết đồ, liền chia ra cho nàng xách giùm hai túi.
Lý Viện Viện phân vân, rồi đỡ lấy.
Xách đồ giúp người khác, đây là... lần đầu tiên.
Chu Tình mỏi chân rồi liền ồn ào kêu mệt, ngồi nghỉ tạm trong quán đồ ăn nhanh, phất tay bảo Lý Viện Viện: "Cậu đi mua giùm tớ cốc nước, tớ mỏi chân quá rồi." Lý Viện Viện ngơ ngác nhìn một lúc, rồi mới cầm ví tiền đứng lên.
Chạy mua đồ giúp người khác, đây cũng... là lần đầu tiên.
Lúc xếp hàng liên tục bị người phía sau dồn lên trước, sắp tới lượt rồi tự dưng lại có kẻ nhảy ra chen ngang, trả tiền mua đồ, còn phải bê trở lại, tất cả những điều này... đều là lần đầu tiên đối với nàng.
Về tới bàn, Chu Tình vừa xoa chân vừa vui vẻ ngâm nga, không để ý tới Lý Viện Viện.
Lý Viện Viện hơi ngây ra, Chu Tình liếc nhìn hỏi: "Sao thế?"
"Có cảm giác..." Lý Viện Viện lau bọt nước dây ngoài cốc cho Chu Tình, nói: "Cảm giác hôm nay mới hiểu thế nào là cuộc sống sinh hoạt thường nhật."
Chu Tình lười ngẩng đầu lên: "Tức cảnh sinh tình à? Tài nữ định ngâm thơ hay gì đó chăng?"
Kỳ thực Lý Viện Viện đang định ngâm thơ, nhưng nhìn quanh cửa hàng nhốn nháo, nàng đành nhấp ngụm nước, nói: "Không làm được."
Hiện giờ hình như không thích hợp ngâm thơ, thôi thì nàng cứ tận hưởng cuộc sống vậy.
Tính đến tận giờ, nàng tới nơi đây đã được năm ngày, nhưng bây giờ mới cảm thấy cuộc sống trở nên thực hơn nhiều. Có lẽ do Tư Thành không ở đây, không ai hùa theo thói quen trước đây của nàng, cũng không ai đối xử với nàng như trước.
Điện thoại chợt reo vang, Lý Viện Viện lấy ra nhìn, là Yến Tư Thành gọi tới: "Tư Thành."
Chu Tình ngồi đối diện mắt bỗng sáng ngời, nhìn chăm chăm vào Lý Viện Viện.
"Công chúa, thuộc hạ tan học rồi..." Giọng nói có vẻ đượm đầy chán nản, chắc là học mệt lắm: "Người có muốn ăn gì không, thuộc hạ mua về cho."
"Ta..." Còn chưa cất lời, gần đó chợt có đứa trẻ khóc toáng lên, kêu gào đòi ăn cánh gà. Lý Viện Viện nghiêng người cố tránh sự ầm ĩ: "Hôm nay ta ra ngoài dạo phố với Chu Tình. Ta viết giấy lại cho ngươi rồi đấy."
Nói xong, bên kia mãi không phản ứng lại.
Lý Viện Viện nhìn điện thoại, màn hình đen sì, tắt ngóm, làm thế nào cũng không sáng lên được.
Chu Tình liếc qua, hỏi: "Hết pin à?"
Hết... pin?
"Hình như vậy."
"Ôi trời, đi ra đường mà không sạc điện đầy đủ! Tớ còn đang hóng chuyện mà!" Chu Tình cắn ống hút, cất giọng buồn bực: "Nói nghe xem nào, cậu không ở cùng Yến Tư Thành thật à?"
Lần thứ sáu rồi...
Lý Viện Viện trầm ngâm không đáp, Chu Tình lại văn hỏi: "Vậy hai hôm nay cậu ngủ ở đâu hả, chẳng lẽ lại ở cùng chàng Tiểu Bàn, nghe cái tên đã thấy không có thiện cảm rồi. Tên thật cậu ta là gì?"
"Tớ nhớ cậu ta họ Giang."
"Thế tên là gì? Học ngành nào, năm thứ mấy...? Tính cách ra sao, thích con gái như thế nào?"
Bị hỏi cả một tràng, Lý Viện Viện ngây ra: "Không biết. Tên thật của Tiểu Bàn Lý Viện Viện còn không biết, càng chẳng hay những chuyện khác.
Chu Tình tựa lưng vào ghế: "Vậy cậu thích cậu ta ở điểm nào!"
"Đại khái là... Vừa gặp đã thích."
Chu Tình dài giọng: "Dù không biết Tiểu Bàn là người thế nào, nhưng hẳn là người ta sẽ vừa gặp đã thích với Yến Tư Thành hơn đấy."
Lý Viện Viện nhấp một ngụm nước, rốt cuộc vẫn phải trả lời thẳng thắn: "Tớ và Tư Thành không có khả năng."
Chu Tình quái lạ hỏi: "Vì sao? Cậu sợ Yến Tư Thành ghét cậu? Hay cậu không thích Yến Tư Thành?"
"Đều không phải, chỉ là..."
Chỉ là... Gì nhỉ?
Lý Viện Viện cũng không giải thích được.
Từ bé tới giờ, trong đời Lý Viện Viện, chưa từng có ai nói nàng và Yến Tư Thành có khả năng trở thành vợ chồng. Dù nàng không được sủng ái, thì cũng vẫn là công chúa, đối tượng kết hôn của nàng chỉ có thể là vương công quý tộc, con cháu hoàng thất. Nếu có người dám cả gan bàn luận lung tung về hôn sự của công chúa, ví như nói nàng tư tình với trưởng hộ vệ, vậy kẻ đó khó mà thoát tội chém đầu, còn có thể liên lụy tới cả Yến Tư Thành, khiến y bị trọng phạt lưu đày biên cương.
Yến Tư Thành ở bên nàng, quả thực khác với những người hầu khác, vì y lớn lên bên nàng từ nhỏ, lại lớn hơn nàng năm tuổi, hầu như nàng luôn đối xử với y giống như với huynh trưởng, coi y là người nhà, nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện y sẽ trở thành phu quân "cử án tề mi" với mình.
Yến Tư Thành chắc cũng chưa từng nghĩ vậy.
Lý Viện Viện thở dài: "Tóm lại là không thể đâu."
Chu Tình lại cắn ống hút, thở dài thườn thượt: "Tĩnh Trữ chắc thất vọng lắm đây. Hai người mà yêu nhau thì thật hay, giống hệt câu chuyện hoàng tử và cô bé Lọ Lem ấy."
Hoàng tử... Và cô bé Lọ Lem ư...
Lý Viện Viện cười cười, không tiếp lời.
Buổi chiều dạo phố tiếp tới ba giờ, Lý Viện Viện và Chu Tình bước vào cửa hàng bán đồ trang điểm, Chu Tình mua một lọ kem dưỡng da, Lý Viện Viện thì ngắm nhìn từng hộp phấn hồng óng ánh, nhìn không dời mắt.
Trước đây nàng ốm yếu, sắc mặt luôn tái nhợt, màu hồng phấn là màu nàng thích nhất, nàng cũng được dùng phấn má tốt nhất Đại Đường, nhưng chưa từng thấy loại nào lấp lánh tới vậy. Nàng không cần thử, quay lại bảo: "Tôi lấy cái này."
Nhân viên cửa hàng đưa giấy thanh toán.
Lý Viện Viện bây giờ đã hiểu quy trình mua sắm.
Đi dạo cả ngày, rốt cuộc cũng mua được thứ mình thích, Lý Viện Viện rất vui. Hôm nay được trải qua quá nhiều "lần đầu tiên", khiến Lý Viện Viện càng ngẫm càng thấy phấn chấn yêu đời.
Nhưng nhìn vào ví tiền của Yến Tư Thành, Lý Viện Viện chợt nghĩ, nàng không thể để Yến Tư Thành nuôi được, tốt xấu gì trước đây trong phủ công chúa, nàng cũng là chủ chuyên phát tiền lương cho đám người hầu, nàng bỏ tiền ra nuôi bọn họ thì mới có thể yên tâm hưởng thụ sự hầu hạ, còn ngược lại thì không thể.
Nàng cần phải nghĩ ra cách kiếm tiền.
Chu Tình mua đồ xong lộn về, xem hoá đơn của Lý Viện Viện, rõ ràng hơi sửng sốt: "Mẹ kiếp, cậu phát tài rồi à!"
Lý Viện Viện đoán hẳn thứ đồ này vượt quá chi tiêu bình thường của "Lý Viện Viện" trước đây, lúc nàng ở Đại Đường đã không hiểu mấy về tiền bạc, bây giờ thời này dùng tiền "giấy", nàng càng không hiểu gì, có điều nghe Chu Tình nói vậy, Lý Viện Viện bèn âm thầm nhớ kỹ mức giá này, coi như là đắt, lần sau không nên mua thứ gì với như thế nữa.
Không đợi Chu Tình cảm thán thêm, điện thoại di động của cô ta lại vang lên, Chu Tình đưa cho Lý Viện Viện cầm đỡ một đống đồ trên tay, luống cuống bắt máy: "Trương Tĩnh Trữ, không phải cậu đang học sao?"
"Ôi trời ơi, Chu Tình, Lý Viện Viện có ở bên cạnh cậu không!"
Chu Tình ngạc nhiên: "Có."
"Yến Tư Thành nhà cậu ta đang tìm tới phát điên lên rồi kia kìa, bà đây đang học lại bị anh ta lôi xềnh xệch ra ngoài! Giáo viên tức giận lắm! Cậu mau bảo Lý Viện Viện nghe máy đi! Ái ôi vội gì chứ, đừng cướp máy..." Còn chưa nghe hết, bên kia đã đổi người: "A lô?"
Giọng nam trầm truyền tới, Chu Tình nhìn Lý Viện Viện mập mạp trước mặt, ngẩn ra.
Giọng nói càng thêm gấp gáp: "Thiên Trữ? Đang ở chỗ nào? Ta tới đón nàng."
Chu Tình ngẩn ngơ nhìn Lý Viện Viện đang ôm một đống đồ, trông có vẻ càng kềnh càng hơn, nhất thời ngơ ngác: "Cậu ấy đang ở bên cạnh tôi." Chu Tình luống cuống đỡ đồ hộ Lý Viện Viện, sau đó đưa điện thoại cho nàng: "Mẹ kiếp, hai người các cậu mà không có tình ý với nhau, quỷ cũng không tin."
Lý Viện Viện hắng giọng, ngoan ngoãn nhận máy: "A lô?"
"Thiên Trữ!" Giọng nói mừng rỡ như thể nhìn thấy ánh dương xuyên qua vạn dặm mây đen, giọng nói của Yến Tư Thành còn xen lẫn tiếng hò hét của Trương Tĩnh Trữ bên kia: "Nàng đang ở đâu? Nhỡ gặp nguy hiểm thì sao, để ta tới đón nàng."
"Tư Thành." Lý Viện Viện liếc nhìn Chu Tình đang chăm chú quan sát, lùi sang một bên đáp: "Ta chỉ đi dạo phố thôi, không có chuyện gì đâu, ban nãy điện thoại hết pin, nên không nói hết câu với ngươi được, nhưng mà sáng nay lúc ra khỏi nhà ta đã để lại tờ giấy trên bàn, ngươi không thấy à?"
Yến Tư Thành trầm mặc, y hiển nhiên không phát hiện ra.
Yến Tư Thành tan học liền gọi điện thoại cho Lý Viện Viện, nhưng nghe thấy bên chỗ nàng truyền tới tiếng kêu khóc rồi điện thoại đột nhiên mất tín hiệu, y nghĩ thế nào cũng không thông, bèn nóng hết cả ruột, làm gì còn tâm trí về nhà đọc tờ giấy Lý Viện Viện để lại. Vất vả lắm mới tìm được Trương Tĩnh Trữ, biết được tin tức về Lý Viện Viện.
"Công chúa bình an vô sự thì tốt."
Trương Tĩnh Trữ đứng đằng sau nói: "Xác nhận chưa! Yên tâm chưa hả! Đi dạo phố chứ có làm sao đâu! Mới có vài tiếng đã sốt xình xịch lên! Mau trả điện thoại lại cho tôi, tôi còn phải về học! Anh có thấy lúc anh lôi cổ tôi ra, mặt giáo viên gườm gườm thế nào không hả! Ông ta mà cho tôi trượt, anh có tin tôi đem bán Lý Viện Viện nhà anh không!"
Ngắt máy, Lý Viện Viện nghênh đón ánh mắt đầy ẩn ý của Chu Tình.
"À há." Chu Tình cười dịu dàng: "Tối nay quay về ký túc xá nhé, chúng ta trò chuyện một chút."
Chương 12: Hư cấu và sự thực
Lý Viện Viện tự nhủ mình quả thực nên trở về ký túc.
Nàng nghĩ, trước khi nàng và Yến Tư Thành tới thế giới này, hai người kia hẳn là những cá nhân độc lập. Ví như nàng có di động, Yến Tư Thành cũng có, nàng có hoạt động đoàn thể, Yến Tư Thành cũng thế. Yến Tư Thành có tiền, nàng cũng có, Lý Viện Viện trước đây rõ ràng là người có thể sống độc lập.
Lý Viện Viện trở về trường, Yến Tư Thành đã chờ ở cổng.
Nhìn túi đồ trong tay Lý Viện Viện, y vô thức tiến lên giúp nàng: "Công..." Yến Tư Thành nhìn thoáng qua ánh mắt dò xét của Chu Tình, lập tức chữa lời: "Hôm nay Thiên Trữ dạo phố, đáng lẽ nên gọi cho tôi chứ. Bất luận thế nào, tôi cũng phải ở cạnh em, dù sao thì..."
Đó là con đường xa lạ. Y không thể yên tâm để công chúa đi một mình được.
Lý Viện Viện còn chưa đáp, Chu Tình đã tranh hỏi: "Thiên Trữ là ai thế?"
Lý Viện Viện đáp: "Là tên cúng cơm của tớ." Nàng cầm lại mấy gói đồ trong tay Yến Tư Thành, chỉ để y mang hộp phấn về nhà: "Tư Thành, tôi về ký túc với Chu Tình nhé."
Yến Tư Thành ngẩn ra: "Đi... Bao lâu?"
Biểu hiện của y chọc Chu Tình phá lên cười: "Ối chao, làm như thể sinh ly tử biệt ấy, bọn tôi không ăn thịt Lý Viện Viện đâu, yên tâm yên tâm, sẽ không đụng tới một cọng lông của bảo bối nhà anh."
Dứt lời, cô ta túm Lý Viện Viện bỏ đi mất, còn thầm thì: "Sao anh ta giống bảo mẫu của cậu thế, cứ như gà mẹ bảo vệ gà con ấy."
Lý Viện Viện một lần nữa bước vào ký túc xá.
Lần trước nàng chưa kịp quan sát kỹ đã sợ tới mức phải bỏ chạy, mấy hôm nay kinh nghiệm ở chung với người ở đây đã tăng lên nhiều, nàng cảm thấy bình tĩnh hơn so với trước.
Phòng đủ cho bốn người nhưng chỉ có ba người ở, vẫn còn một giường để trống. Lý Viện Viện tìm thấy ví tiền trong ngăn kéo. Mở ra đếm, tổng cộng bốn trăm hai mươi đồng, kém xa ví tiền dày cộp của Yến Tư Thành.
Trong tủ quần áo cũng chỉ có một ít đồ, hầu như đều là áo phông, quần bò đơn giản, khác nhau ở mỗi hoạ tiết in hoa to hay nhỏ.
Lý Viện Viện hiểu được. Bởi vì quần áo đẹp, thì không hợp với vóc người nàng.
Dọn đồ vào túi xách xong xuôi, liền thấy Chu Tình hỏi: "Sao hả, cậu quay về phòng như kiểu để thu dọn đồ bỏ trốn ấy. Rõ ràng ở cùng một chỗ với Yến Tư Thành mà."
"Ừ... Nhưng không phải giống như cậu tưởng tượng đâu..."
Còn chưa dứt lời, liền thấy cửa bị đẩy mạnh ra, Trương Tĩnh Trữ uể oải đi vào, thấy Lý Viện Viện thì bật cười ha hả, sau đó vỗ mạnh lên vai nàng: "Lý Viện Viện! Giỏi lắm!"
Lý Viện Viện ngơ ngác.
Trương Tĩnh Trữ ngồi xuống ghế, vắt chéo chân nói: "Bao năm rồi mới thấy hãnh diện và sảng khoái như vậy! Tuy hôm nay bị giáo viên mắng, nhưng chỉ là chuyện vặt thôi, các cậu không biết gương mặt Lâm Hiểu Mộng đâu, quả đúng là biến hoá muôn màu muôn vẻ."
Chu Tình tiếp lời: "Lâm Hiểu Mộng làm sao?"
"Tớ và Yến Tư Thành đâu có quen nhau, nghe nói hôm nay Yến Tư Thành tìm được Lâm Hiểu Mộng trước, sau đó túm chặt tay Lâm Hiểu Mộng, ép cô ta phải đi tìm tớ, mặc dù Yến Tư Thành chạy ào vào phòng lôi tớ ra ngoài trông hơi đáng sợ, nhưng thật ra lại giống mấy cảnh trong phim thần tượng, lúc ra khỏi phòng học, mặc dù đang hoảng hốt, nhưng tớ cũng không quên vênh mặt đắc ý với Lâm Hiểu Mộng."
Trương Tĩnh Trữ vui vẻ rung chân, gật gù nói: "Hí hí, thật sảng khoái."
Lý Viện Viện mường tượng ra cảnh đó, lại thấy hơi lo lắng, nhíu mày nói: "Như vậy chẳng phải khiến người khác chú ý quá sao?"
"Tất nhiên rồi." Trương Tĩnh Trữ cười nói: "Không tới hai ngày nữa, chuyện của cậu chắc chắn sẽ lan khắp toàn trường. Tớ biết Yến Tư Thành rất nổi danh ở khoa Tài chính, chuyện của bọn cậu đảm bảo sẽ khiến ai cũng phải chú ý. Cậu nghĩ mà xem..."
Lý Viện Viện trầm ngâm.
Nàng và Yến Tư Thành vốn không bình thường, nếu bị người quen phát hiện ra, sợ rằng sẽ bị bọn họ cho là yêu ma quỷ quái, đem lên giàn hỏa thiêu, lúc đó biết làm thế nào đây...
"Tớ bảo này Lý Viện Viện, cậu được đấy, không hé răng chút gì về chuyện với Yến Tư Thành."
"Tớ và anh ta... Thật sự không phải như các cậu nghĩ." Nàng yếu ớt giải thích.
Song Chu Tình và Trương Tĩnh Trữ không để tâm tới nàng, bắt đầu nổi máu buôn chuyện, bàn về gia thế của Yến Tư Thành, cảnh y sốt ruột xông vào lớp học, túm người tra hỏi, còn cả bộ dạng ghen ghét của Lâm Hiểu Mộng. Lý Viện Viện ở bên làm thính giả, nàng nghĩ không cần nàng thêm thắt gì, bọn họ cũng đã vẽ ra một câu chuyện tình vô cùng hoàn chỉnh, có nữ chính xấu xí tầm thường, nam chính đẹp trai si tình, và cả nữ phụ lòng dạ nhỏ nhen trong đó nữa.
Thật là một câu chuyện tình yêu điển hình...
Nhưng thật ra...
Sự thực đâu phải như vậy.
Cầm túi trở về nhà trọ của Yến Tư Thành, nàng còn chưa gõ cửa, Yến Tư Thành đã cung kính mở cửa nói: "Bữa tối đã xong, mời công chúa."
Cơm canh giống như mọi ngày, Lý Viện Viện do dự hồi lâu, rồi đành mở miệng nói: "Tư Thành, chúng ta dù sao cũng khác người bình thường, hành xử nên cẩn thận mới có thể yên ổn được, chuyện tìm ta như hôm nay, lần sau đừng làm thế nữa."
Yến Tư Thành im lặng một lát rồi đáp: "Vâng."
Y trả lời bình tĩnh, nhưng trong lòng thì dậy sóng, chức trách của y là bảo vệ cho công chúa, nhưng giờ công chúa lại bảo, lúc không thấy nàng, không cần phải sốt ruột đi tìm. Công chúa... Không cần tới y nữa sao..."
Yến Tư Thành siết chặt tay, từ nhỏ y đã được dạy rằng, y là cây kiếm, là cái khiên bảo vệ cho công chúa, bảo vệ tính mạng nàng là chuyện quan trọng nhất. Thế nhưng bây giờ công chúa lại đẩy cả kiếm lẫn khiên ra xa, muốn bước vào nơi bụi cây hoang dã đầy gai độc... Yến Tư Thành nhất thời không biết, nếu có một ngày công chúa thực sự có thể tự mình sống tốt, không cần y nữa, vậy y biết làm thế nào.
Trong những ngày đầu thích ứng, cuộc sống bắt đầu đi vào quỹ đạo, thời gian cũng trôi nhanh hơn.
Chẳng mấy chốc đã tới ngày cuối tuần công diễn vở kịch.
Dự kiến tám giờ mở màn.
Ba giờ chiều, nhóm kịch tới phòng tập, dựng cảnh, diễn viên bắt đầu lên đài tập dượt.
Từ lúc "quan hệ" của Lý Viện Viện và Yến Tư Thành lan truyền, hễ lên sân khấu diễn kịch với Lý Viện Viện, Lâm Hiểu Mộng đều có ánh mắt thù hằn như rắn rết, chỉ thiếu điều muốn nhảy ra cắn chết Lý Viện Viện. Càng không cần bàn tới chuyện trong kịch toàn là cảnh Lý Viện Viện ức hiếp cô ta. Lâm Hiểu Mộng quả thực tức tới phát điên.
Trương Nam thấy vậy vô cùng bất đắc dĩ: "Nếu còn có thời gian, tôi nhất định sẽ sửa kịch bản giúp cô, nhưng tối nay diễn rồi, cô làm ơn giả làm Bạch Liên Hoa giùm tôi, OK?"
Lâm Hiểu Mộng chỉ còn biết cắn răng nhẫn nhịn.
Lần lên sân khấu thứ hai, diễn màn hai, Lý Viện Viện vừa nâng cằm Lâm Hiểu Mộng lên, nói "Trông thật xinh đẹp" thì chợt thấy trên đỉnh đầu vang tiếng "kéttt", Lâm Hiểu Mộng biến sắc, đứng phắt dậy, tổ đạo cụ đang trang trí sân khấu cũng hô lên: "Mau tránh ra!"
Lý Viện Viện ngẩng đầu nhìn, đang muốn chạy thì chợt thấy bị vướng vào thứ gì đó, nàng ngã sấp xuống, Lâm Hiểu Mộng thì chạy thoát.
Đèn trên đầu nện "rầm" xuống vai Lý Viện Viện. Vừa nặng vừa đau. Lý Viện Viện tê tái một lúc mới cảm giác đau, rồi đau đến mức không đứng dậy nổi.
Trước mắt Lý Viện Viện chợt trở nên mơ hồ, trong nháy mắt, nàng như thể bước vào cõi thần tiên, nhìn thấy đường phố Đại Đường quen thuộc, thấy cả một người phụ nữ đổ chậu nước xuống con rạch trước nhà.
Nhưng cảnh tượng này chẳng qua chỉ duy trì trong chớp mắt.
Tiếp đó Lý Viện Viện thấy Lưu Thư Dương lo lắng hỏi: "Có sao không?"
Mọi người đều vây xung quanh, Trương Nam bước thẳng lên sân khấu, nhìn Lý Viện Viện ngã sấp dưới đất, lại nhìn tổ đạo cụ đứng bên cạnh, quát: "Làm ăn kiểu gì vậy!"
Lý Viện Viện che vai ngồi dậy, nàng chịu đau xoay người lại, vì trước đây hay sinh bệnh, nên nàng cũng hiểu một ít về Đông y, nàng nói: "Xương khớp không việc gì, chỉ xước da thôi." Nàng liếc nhìn mọi người, mắt chạm phải ánh mắt né tránh của Lâm Hiểu Mộng: "Cả mắt cá chân cũng hơi đau."
Trương Nam khó hiểu hỏi: "Sao lại đau mắt cá chân?"
Lâm Hiểu Mộng cắn răng không nói, Lý Viện Viện bèn đáp: "Không biết, chắc là đang định chạy thì bị sái."
Lâm Hiểu Mộng ngạc nhiên, giật mình nhìn nàng.
Trương Nam chau mày: "Có diễn được không?"
"Nghỉ một chút là được."
Nếu vẫn diễn được, thì tự nhiên không còn việc gì nghiêm trọng, nàng được người khác đỡ xuống sân khấu nghỉ ngơi dưỡng sức.
Sân khấu dựng xong, mọi người lục tục lên tập luyện tiếp, Lý Viện Viện ngồi xoa vai, giờ nghỉ, Lưu Thư Dương tới chỗ nàng đưa cho một chai nước lạnh: "Chườm vào vai đi."
Lý Viện Viện nhận: "Cảm ơn."
"Hiểu Mộng tuy ngang ngạnh, nhưng chắc chắn không cố tình làm cậu ngã đâu, cậu ấy không phải người xấu."
"Tôi biết." Lý Viện Viện chườm đá lên vai: "Nếu cậu ấy cố tình thì sẽ không có vẻ mặt như vậy. Chắc là lúc gấp gáp đạp nhầm lên chân tôi, bất cẩn làm ngã."
Lưu Thư Dương ngạc nhiên nói: "Cậu..." Cậu ta không biết nói gì, sau cùng chỉ thốt: "Cậu thật thông minh."
Lý Viện Viện gật đầu: "Ừ, tôi bật mí cho cậu nhé, bây giờ chính là lúc thích hợp nhất để theo đuổi Lâm Hiểu Mộng đấy, cô ấy đang đau lòng, càng kích động thì càng yếu đuối, dễ chấp nhận người khác, cậu nên nắm chặt lấy cơ hội này."
Lý Viện Viện cười khì, chỉ lên trên sân khấu: "Tới đoạn của cậu rồi kìa, mau lên đi."
Lưu Thư Dương vừa kinh hãi nhìn Lý Viện Viện, vừa xấu hổ não nề, đoạn vội vội vàng vàng lên đài.
Lý Viện Viện đương nhiên hiểu, ánh mắt học viên trong trường đều rất đơn giản, liếc qua cũng biết bọn họ đang nghĩ gì, giống như Lâm Hiểu Mộng, Lưu Thư Dương, còn cả...
Lý Viện Viện đưa mắt nhìn, Tiểu Bàn đang bận bịu với công việc của tổ đạo cụ, cậu ta thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn về phía Lý Viện Viện ngồi cô đơn một góc, sau đó lại cuống lên quay đi.
Tiểu Bàn, là một chàng trai lòng dạ đơn thuần, thế nhưng, chắc bị mấy cậu bạn trêu chọc nên ngại, mấy hôm nay toàn tránh mặt nàng, không nói chuyện một câu.
Lý Viện Viện thở dài. Đột nhiên thấy một mình mình ngồi đây có vẻ cô độc. Nàng lại dõi mắt ra xa, không có Yến Tư Thành, bên ngoài phòng tập cũng không có, hôm nay là cuối tuần, y cũng phải tham gia hoạt động quan trọng của CLB, y cũng có việc riêng của mình.
Lý Viện Viện bất thần không cảm nhận thấy làn nước lạnh đang chảy xuống vai.
Thực ra, Yến Tư Thành không có mặt cũng tốt, nếu y mà thấy cảnh ban nãy, dù Lâm Hiểu Mộng vô tình, y cũng sẽ tức điên lên, vở kịch tối nay, Lý Viện Viện đừng hòng diễn nổi. Tuy Yến Tư Thành lúc nào cũng nghe theo nàng, nhưng hễ liên quan tới sức khoẻ, y sẽ không bao giờ thoả hiệp.
Nhưng mà...
Nếu Yến Tư Thành có ở đây, chắc chắn ban nãy nàng sẽ không bị thương.
Tư Thành... Y đang làm gì nhỉ?
Chương 13: Cực đẹp và cực xấu
Yến Tư Thành đánh người.
Đá mạnh một cú vào ngực đối phương, đối phương phải lùi lại hai bước, chân mềm nhũn, ngã thẳng xuống đất. Cậu ta xoa xoa ngực, tức giận tháo phắt mũ bảo hộ, ném sang bên cạnh, bực bội quát: "Yến Tư Thành! Đang tập cơ mà! Có cần tích cực thế không!"
"Xin lỗi, tôi đã cố nhẹ chân hết sức rồi."
"Cậu..." Người nọ tức giận đến nỗi lại đau cả ngực, huấn luyện viên đành giảng hoà: "Thôi được rồi, cậu bị trúng đòn ngã sấp xuống đã đủ mất mặt rồi, im miệng đi."
Yến Tư Thành cúi mình chào, rồi lui xuống, Lục Thành Vũ ném cho y chai nước: "Cậu nhìn sắc mặt bọn họ kìa." Yến Tư Thành ngẩng lên nhìn, thấy mấy tiền bối khoá trên đang nhìn mình bằng ánh mắt vừa bất mãn vừa lạnh lùng. Yến Tư Thành chẳng thèm bận tâm: "Kệ họ."
"Đừng khinh địch, cẩn thận kẻo bọn họ hợp lực dạy cho cậu một trận đấy. Cậu lợi hại tới đâu chăng nữa cũng không địch lại cả đống người đâu, cậu giả bộ hiền lành chút không được à, lần tập tới nhường bọn họ đi..."
Yến Tư Thành bất đắc dĩ nói: "Tôi đã nhường rồi." Nói đoạn cầm chai nước vào phòng thay đồ.
Lục Thành Vũ ngơ ngẩn theo sau: "Cậu muốn đi đâu? Bây giờ mới năm giờ, còn phải tập bốn mươi phút nữa."
"Ngày mai tôi sẽ tập thêm."
Dứt lời, y nhảy vào phòng thay đồ, rồi nhanh chóng bỏ đi.
Lục Thành Vũ líu lưỡi nhìn theo bóng lưng y: "Nếu trước đây mình mà bảo cậu ta sẽ thích một cô mập, chắc cậu ta cười cho vỡ bụng mất, đúng là thế sự khó lường."
Lúc Yến Tư Thành chạy tới phòng tập, nhóm diễn viên đều đang trang điểm, thay đổi phục trang, nhìn những bộ xiêm y tương tự như của thời Đại Đường, nhưng vẫn có chỗ không phù hợp lễ tiết lắm, Yến Tư Thành bất chợt giật mình.
Y chen chúc tìm một vòng quanh hậu trường, nhưng không thấy Lý Viện Viện, đang lúc nghi hoặc, Lâm Hiểu Mộng bỗng nhiên tới bên nói: "Lý Viện Viện đang trang điểm trong WC ấy. Cậu ta bảo chúng tôi hoá trang trông rất xấu."
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian